Thứ Năm, 31 tháng 12, 2009

XIN CHỚ THỜ Ơ

Dòng người vội vã
Xe dap ô tô xe máy
Tất tả ngược xuôi
Có một tấm thân
Cằn cỗi đơn côi
Đang lẩy bẩy run run
Cùng dòng người xuôi ngược
Tôi bất chợt! chững lại cái tâm hồn
Lúc nào cũng viển vông mơ ước
Nhìn cụ già cùng một cây gậy nhỏ
Tấm thân khô hai chân rung lên như nhẩy múa
Hỏi có diễn viên nào bằng chân cụ được không
Cứ rung đều cùng chiếc gậy cũng rung rung
Tấm thân héo trong áo bùn lầm lũi
Lòng tôi đau nhói
Chiếc phanh xe dừng lại
CỤ ơi
Cho con xin góp một chút thôi
Ko nhiều lắm mong rằng vơi nỗi khổ
Chỉ một chút thôi! nên nhớ!
Hỡi ai ơi! thương lấy tấm thân khô!
Nếu trên đường ta bắt gặp bất ngờ
Gom góp lại thành nhiều một chút
Dúp họ qua cơn run rét buốt
Sưởi ấm lòng tấm thân nhỏ gầy khô
Hỡi ai ơi xin chớ ơ hờ!
QH26 12 09

Thứ Bảy, 26 tháng 12, 2009

TIẾNG KHÓC NGƯỜI VỢ TRẺ

Bẩy giờ sáng nghe tin sét đánh
Nói rằng anh bị đột tử rồi
Bàng hoàng không nói lên lời
Vào ra quanh quẩn đứng ngồi không yên
Tại sao anh lại quy tiên
Bỏ vợ, bỏ mẹ ,bỏ con giữa đường
Sao anh không chút xót thương
Mặc em thân gái dặm trường tìm anh
Xưa kia lười nhác mặc mình
Việc làng, việc xóm, Điếm, Đình mặc anh
Em thì yên phận gia đình
Lo bề nội thất cho mình thảnh thơi
Cùng nhau một nửa cuộc đời
Bốn vai cùng gánh có tôi có mình
Đã bao năm nặng ân tình
Buồn vui sướng khổ có mình có ta
Bây giờ anh đã đi xa
Sáng sớm chiều tà buồn khổ mặc em
Bằng ấy năm ngẫm lại xem
Nước non gánh nặng có em có mình
Cơm canh có lúc chẳng lành
Cũng là những chuyện thường tình mà thôi
Lời tà tâm phật anh ơi
Bỏ đi xin chớ nặng lời với nhau
Nhìn con hơn hớn mái đầu
Cút côi anh lỡ đi đâu không về
Mẹ con ngóng đợi sớm khuya
Anh ơi không về mẹ đợi trông anh
Tóc sương bạc trắng đầu cành
Sớm trưa than khóc gọi anh, anh hời
Sao đành dứt áo anh ơi
Cuộc đời chỉ có thế thôi sao đành
Một đời không nghĩ đến mình
Một đời bận bịu vì tình nước non
Thác đi để lại lòng son
Thác đi xa vợ xa con sao đành
Thác đi có hận không mình
Hãy nghe em khóc cho lòng thảnh thơi
Anh về với tổ tiên rồi
Để em trơ trọi lẻ loi một mình
Mong gì duyên nợ ba sinh
Nghĩa tình nặng mấy cũng đành vậy thôi
Chia ly biệt tử đã, rồi
Xa anh em có mấy lời nghe anh
Suối vàng yên dạ nhé mình
Nguyện đem thân liễu làm xanh cành tùng
Làm sao bảo chẳng nhớ nhung
Ôi thôi biệt tử ngàn trùng từ đây.

QH tháng 3 năm 1997

Thứ Bảy, 19 tháng 12, 2009

CÔ HÀNG TRỨNG


Toe toét cười, a ha cô đã đến
Cô đẹp xinh, cô mua trứng đi cô
Ngắm nhìn tôi từ kẽ tóc đến chân tơ
Như trẻ nhỏ gặp Hằng Nga ngày tết
Tôi ngộ nhận tưởng mình cũng tuyệt
Nhưng thấy mình đâu có đẹp chi đâu
Nếu so ra chị bán trứng dãi dầu
Mưa cùng nắng mà sao trông cũng được
Đôi mắt lá dăm, nụ cười đằm thắm
Má ửng hồng dưới nắng cứ hây hây
Tôi thẹn thùng hóa mình mới ngô ngây
Cô bán trứng mới là người từng trải
Tôi chữa ngượng vài lời cho đỡ ngại


Nói đúng là: cô ròn mới thuận tai
Người đẹp thế mà ở đây bán trứng
Tôi là chồng cô tôi nhốt đêm
Tôi khóa cả ngày
Đùa môt chút, mặt mày cô xịu xuống
Cô thỏ thẻ vài lời luống cuống
Khổ lắm chị cái phận đàn bà
Đớn đau hoài, thương đời đến sót sa
Số phận em chồng như là tên trộm
Ngày thì rượu chè tối cơ bạc đêm hôm
Đánh em đòi tiền,xong lại đòi hôn
Tức muốn chết luôn mà không chết được
Hai đứa con sợi dây ràng buộc
Trói lấy mình như trói kẻ tội nhân
Em phải lần hồi để thanh toán nợ nần
Cô hàng trứng rơi rơi giọt lệ

Nghe nàng nói lòng tôi đau xiết kể
Hóa ra đời bạc phận chả riêng ai
Biết làm sao truân chuyên bám lấy hoài
Trứng tròn trịa,đời ai thì méo mó
Hy vọng trứng chia cho phần tươi trẻ
Để mong rằng còn sống đến mai sau
QH14/12/09

XUÂN CÒN XA LẮM

CHỜ XUÂN

Xuân còn xa lắm hỡi Xuân ơi
Rét đang chui len lỏi khắp người
Chân tay rét buốt như cấu xé
Héo khô cây cỏ khắp nơi nơi

Đào xuân- cô ấy vừa tuốt lá
Nhị Độ Mai- khô chẳng nhụy tươi
Miền bắc nhà em trời lạnh lắm
Co ro mấy chú khoác áo tơi

Cụ già mon men quanh lò sưởi
Bay ngang én chửa dạo lưng Trời
Chi Hằng bảo vẫn chưa đến tết
Tết còn hai tháng nữa anh ơi


Bắt đầu họ sắp ăn tết tây
"Áo cài khuy bấm mặc sao đây
Mưa xuân chưa thấm bàn tay lạnh
Hoa xoan chưa lác đác vơi đầy"

QH/vào ngày 1/11/kỷ sửu
15/12/09

Thứ Ba, 15 tháng 12, 2009

Tình anh em

CÔ QUẠNH

Có con ma trên cây xoan nhà cụ Loại
Nó bay lòng vòng nó lượn trên không
Em ra sân em sợ rúm cả hông
Gọi anh hỡi đánh ma cho em với
Anh vội vàng chậy ra từ ổ rơm khi em gọi
Ma ở đâu cút khỏi nơi này
Để em ta sơ rúm cả chân tay
Rét thấu xương gió rít lên từng trận
Có quản gì đâu không làm anh vướng bận
Vãn chở che cho em ngủ ngon lành

*****

Đấy là khi lúc tuổi còn xanh
Đầu còn trẻ chung rơm một ổ
Giờ ta lớn mỗi người một sứ
Ai có cơm người ấy liệu mà ăn
Ai có áo có chăn liệu thân mà đấp lấy

*****

Buồn làm sao nhớ làm sao thuở ấy
Giờ mỗi người sợ một kẻ ở đâu
Nghĩ về nhau tim buốt gan đau
Ta cô quạnh ta thấy tình xa quá
Biết làm sao mỗi người một dạ
Giá như là cứ như thuở ngày xưa

QH/3/12/09

Môt xuy nghĩ về tình anh em.QH nghĩ như vậy có xai không.Bạn nghĩ sao cho QH biết ý kiến nhé.Cám ơn bạn
XIN một nhận xét

QUẾ HẰNG TỰ BẠCH

Xin lậy cụ Nguyễn Khuyến. Mượn cụ mấy chữ để gieo mấy vần.

TỰ BẠCH

"Quê em đồng trũng một xóm nghèo
Cá lội tôm bơi nước trong veo
Trai tài đánh dậm c...đen nhẻm
Gái đảm bắt cua tí dính bèo".
Em thì em chẳng bé tẹo teo
Đôi bữa nhịn ăn để nuôi eo
Trắng trẻo vui tươi hiền như cuội
Lôc lá lưa thưa kiểu bọt bèo
Số trời vất vả lại reo neo
Nhà cửa tuềnh toàng" khách vắng teo "
Con cái xem ra nghe cũng được
Bằng cấp hắn cướp để hẳn treo
Long đong nửa đời mưa cùng gió
Cố mãi cũng qua được cái nghèo
QH

Thứ Bảy, 12 tháng 12, 2009

Nhân ngày 22 /12

QH có bài thơ vui tặng các anh đã từng tham gia quân đội
Chúc các anh luôn vui khỏe và hạnh phúc

TÌNH CÁC ANH

Bộ đội thời bình thật sướng ghê
"Điền kinh" thì nhiều, ít bò bê
Chẳng giống các anh thời chống Mỹ
Lội suối băng rừng vượt sơn khê
***
Thương cha nhớ mẹ dạ tái tê
Thương em gái nhỏ bị "chống ề"
Thương mảnh ruộng sâu không cày xới
Thương đám giậu thưa đổ tứ bề
***
Mỹ chậy về Mỹ _ Anh về Quê
Em gái ngày xưa hết" chống ề"
Ruộng sâu anh cày ra hạt ngọc
Mẹ già ấm áp,dạ đê mê
QH/9/12/09

Thứ Năm, 19 tháng 11, 2009

NỖI LÒNG

Những ngày đã qua đi
Nghĩ về anh nhiều lắm
Những đêm mưa dầm
Những chiều gió lộng
Một mình mình ôm bóng nghắm trăng xuông
Liễu bên hồ cũng lướt sướt tóc sương
Hình như liễu cũng buồn thương ai đó vậy
Thương anh một, thì thương ta biết mấy
Người đi đã ra đi,người ở lại sao đây
Mưa hết mưa đêm ngày lại nắng ngày
Lủi thủi một mình nào ai có biết
Là những khi đêm đông rét mướt
Buốt giá lòng.
Buốt giá cả không gian
Chăn chiếu nào ủ ấm được tâm can
Rồi mai lại -vội vàng vào ngày mới
Cuống quýt chân tay- miếng cơm nuốt vội
Con mè nheo sách vở áo quần
Cha mẹ anh em quở trách muôn phần
Ăn ở làm sao cho tròn đầy dặn
Một năm vài lần thăm cha viếng bác
Không về thì ta bạc quá ta ơi
Mà về thì say xỉn tả tơi
Anh em họ chở vợ con về
Bằng ô tô đàng hoàng ,tay mang túi sách
Quà hàng thùng túi mẹ, túi con
Ta như kẻ mất hồn giữa người nhà
Mà như người xa lạ
Ta không về thì ta bạc quá
Mà về thì tủi dạ lắm thay
Anh nghĩ làm sao mà bỏ ta đi.
Mãi... chẳng trở lại nơi này
Sợi dây nào đã trói ta mà sao chặt bấy
Nới tay cho dể sống kiếp tù đày
Hỡi người ơi ! tôi vẫn ở đây !
QH/20/11/09

Thứ Sáu, 13 tháng 11, 2009

KỶ NIỆM NGÀY XƯA

Các bạn thân mến trong cuộc sống. Chúng ta ai chẳng có những kỷ niệm QH xin kể một kỷ niệm của chị gái mình để cac ban nghe nha



THẦY TÔI

Tặng các anh hùng liệt sĩ đã hi sinh trong cuộc kháng chiến chống Mĩ.

Mỗi lần tôi về quê
Lại tần ngẩn đứng nhìn ra đồng lúa
Lúa vẫn xanh
Mà không thấy khăn dìu đỏ
Không thấy bóng người nhấp nhô đơm đó
Đã lâu rồi... tôi đã lớn khôn
Tôi không quên hình bóng của thầy
Cuộc sống thời khốn khó
Trông vào lương làm sao mà đủ
Dáng thầy tôi cao cao
Người thầy tôi nho nhỏ
Những đêm hát chèo thầy là nghệ sĩ
Đầu khăn dìu đỏ, má vẽ, môi hồng
Tôi lăng xăng ôm cánh gà sân khấu
Ngong ngóng chờ để nhìn rõ thầy hơn
Thầy hăm hở, tươi vui, thanh thanh, nho nhỏ
Tay thầy như múa
Thầy tươi như hoa
Với tôi thầy là hoàng tử
Chúng tôi tưởng thầy là anh cả
Thân thiết ân cần
Dạy chúng tôi...
nào áo, nào quần
tóc, tai sao cho xinh cho đẹp
*** ***
Nhưng thế rồi
Bom rơi đạn nổ
Thầy không cầm phấn nữa
Thầy phải lên đường
Đuổi giặc thù, bảo vệ quê hương
*** ***

Lâu quá....... Mãi bây giờ
Trong chiếc hòm màu đỏ
Họ nói rằng:"Thầy tôi trong đó!"
Kèn đồng, trống, mõ, rước thầy
Ô hô! Thầy đã về đây!
Nhưng trong chiếc hòm màu đỏ!
Lòng tôi nức nở!
Ôi thôi! Thầy đã đi rồi!
Lấy ai đơm đó
chiếc khăn dìu đỏ
trên cánh đồng xanh

QH/10/11/09

Thứ Năm, 5 tháng 11, 2009

EM CHỜ

Em vẫn một mình dưới hàng me bên ngôi nhà cổ.
Em ko muốn về vì không có ai ở đó.
Cái người mà em nhớ em thương.
Giá em có thể quên chuyện chúng mình.... Đọc thêm
Trời vẫn mưa,em vẫn ko về vẫn bên ngôi nhà cổ.
Em chờ.ai ở đó....ko...!
Tăng LINH PHƯƠNG

QH 5/11/2009

MƯA PHỐ

Trời lại mưa rồi, Hà Nội ơi
Trên vòm sấu, mùa thu không còn nữa
Phố trơn nắng, nắng tàn nơi bậc cửa
Chẳng có ai đầu trần, và ngốc nghếch như em….
Trời lại mưa rồi, câu hát cũ ai quên
Dòng tóc ướt, chẳng ai còn xa xót
Trên dốc cao, em dỗ mình đừng khóc
Giọt mưa hiền mà quất đến thật đau
Trời lại mưa rồi, mà sao nỡ quên nhau
Hà Nội vắng một tiếng cười góc phố
Chỉ tại mưa thôi, lại thấy mình đang nhớ
Bánh xe vòng quanh quẩn chỉ đường quen...
Trời lại mưa rồi, Hà Nội ướt như em
Quạnh vắng quá, gánh hàng hoa sũng nước
Giá mà quên một lời nguyện ước
Chẳng bao giờ thành của tuổi hai mươi
Trời lại mưa rồi, Hà Nội của em ơi ….
LINH PHƯƠNG tặng QH

Thứ Tư, 4 tháng 11, 2009

SỐNG TRONG BÃO LŨ

CƠN BÃO SỐ 11 BIẾN MIỀN TRUNG THÀNH BIỂN ĐỎ

Các bạn ơi hãy hướng về đồng bào miền trung đang phaỉ sống trong cảnh màn trời chiếu dất

SỐNG TRONG BÃO LŨ

Gió đã đỡ rồi nhưng mưa xối xả
Mưa giông bão mưa sợ lắm con ơi
Ti vi kêu sông nước lớn lắm rồi
Biết là thế nhưng làm sao cho được
Mưa ầm ầm mưa như trút nước
Lạy trời đi con hãy lạy trời đi!
Nước ngập ruộng, ngập đồng, ngập cả lối đi
Không sợ đâu con !trời sắp tạnh
An ủi con,ôm chặt chúng vào lòng
Nước vẫn tấn công ôi thật não nùng
Trời lại tối mịt mùng khắp chốn
Không sao đâu đứng trên giường rồi trèo tủ chạn
Bám chặt lấy cột nhà, bám chặt lấy xà ngang
Qua một đêm tàn phá tan hoang
Đồng ruộng xóm làng thành biển đỏ
Phất pha phất phơ vài ngọn lá
Gỗ, thùng, chăn, áo nổi lềnh bềnh
Xa xa thuyền cấp cứu trôi nhanh
Mẹ cùng con kịp dỡ ngói thò đầu kêu cứu
Mấy đứa trẻ víu lan can líu ríu
Các chú ơi hãy nhanh tới nơi đây
Những chiếc áo màu da cam kéo cháu lên ngay
Cháu được cứu nhưng có người không thoát được
Tài sản, hoa màu đi đâu hết
Lấy gì để em sống ngày mai
Có người mất con, cha, mẹ thì biết dựa vào ai
Trời vì sao mà trút giận ra oai
Hỡi trời đất xin ngài soi thấu
Dân lành xin khấu, xin ngài tra kẻ phá hoại rừng
Thỉnh ngài soi sét cứu chúng dân!

viết nhanh 3/11/2009
QH

BÃO

Chào các bạn trong thi viện.Vừa rồi QH có xem một số thông tin về bão ở Hội An.QH rất xúc động,còn biết một tin có một ngư dân tên là Trúc đã không sợ hi sinh cứu được ba ngư dân khác.nhờ vậy mình đã cảm động viết một bài thơ.Rất mong các bạn cùng tham gia với mình để cổ động về việc ủng hộ đồng bào bão lụt

BÃO
Hôm nay bão to lắm
Đài kêu ran khắp làng
Em đi ra đi vào quanh quẩn ngắm không gian
Nắng chang chang không một luồng gió nhỏ
Oi thế này, bão rất to ngoài đó
Anh có về kịp tránh bão không
Em đợi, em chờ. em ngóng ,em trông
Em mong ,em lo ,em tìm, liên lạc
Hôn nay không thấy chắc mai sẽ gặp
Anh trở về thuyền sau đảo rồi em
Qua một đêm thấp thỏm lo âu
Anh đã về chưa hay nấp đậu ở đâu?
Tin cho em đi chớ để em sầu
Rồi lại ngày trông đêm mong thấp thỏm
Anh vẫn chưa về bão đổ nhà ngập nước
Em quên cả trời mưa rét mướt
Chỉ nghĩ rằng anh đang đậu ở đâu?
Rồi hôm sau, hôn sau, lại hôm sau
Trời bừng sáng anh về rộn ràng bãi biển
Anh Trúc ơi ơn anh biết kể sao cho siết
Cứu chồng em qua kiếp nạn này
Xin dập đầu cảm tạ anh đây
Anh nhận nấy ơn này sao trả hết
Đất Hội An tưng bừng tiếng hát
Anh mang về cuộc sống cho em
Xin chúc làng chài Hội An luôn được bình yên
Trời đất rủ thương phật đường che chở
Tìm anh hùng đâu phải nơi nào xứ lạ
Mà anh hùng ở trong chính chúng ta.
QH,,,,,21/9/2009

Thứ Tư, 21 tháng 10, 2009

Hôn nhé

Nhân 20/10 QH tặng các bạn bài thơ "Hôn nhé"

Mình nói với em mặn nồng hôn nhé
Nhìn em môi như son hồng
Long lanh mắt cười như sóng hồ thu
Hôn em dịu dàng như mưa xuân ru
Môi chạm môi hai mi khép lại
Vẫn muốn nói với em hai tiếng ngọt ngào
Đêm sương chìm dưới trăng sao
Ngủ ngơ hai tiếng ngọt ngào hôn em.

http://www.thivien.net/forum_viewtopic.php?ID=4056
http://www.facebook.com/note.php?created&&suggest¬e_id=186393945209#/note.php?note_id=186393945209

Thứ Tư, 14 tháng 10, 2009

Chùm thơ nhớ bạn

Nhớ bạn 1
Một tiếng người ơi một tiếng thôi
Dẫu là giả dối cũng rất vui
Ít ra còn là lưa thưa nhạn
Còn hơn bặt tiếng mất tăm hơi.

Nhớ bạn 2
Người ta đi chơi người ta vui
Còn ta cứ lủi thủi lui thui
Thằng con đi học, đi chơi bạn
Một mình lại lũi thũi lùi thui.

Nhớ bạn 3
Nằm chờ bạn đến chết một nơi
Chẳng thuận, chẳng né, chẳng dong chơi
May mà chim đến vui song cửa
Cộng thêm tin bạn cộng thêm vui.

Nhớ bạn 4
Chán lắm chả chờ đợi nữa đâu
Một đời biết bao cuộc bể dâu
Thôi thì! vẫn mong mình vui nhé
Mặc ai chờ đợi mặc ai sầu!

Nhớ bạn 5
Người ta đi chơi ở các hòn
Để ta chờ mong đến mõm mòn
Đành vậy đã thích thì thôi cứ
Nhưng nhớ khi về chớ thêm con.
Tháng 7/2009

Chùm thơ nhớ bạn

Thứ Bảy, 10 tháng 10, 2009

hạnh phúc

Tặng cho những ai đang có hạnh phúc hãy nắm chặt lấy nó kẻo ròi hối tiếc

Hạnh phúc là cái tổ
Giữ ấm hai đứa mình
Sao anh đành lòng phá
Em đành giữ một mình.

***

Thế rồi em đau khổ
Thế rồi em thất tình
Còn anh thì mệt lử
Những chuyến đò chông chênh.

***

Cuối thu lá bàng rụng
Ngẩn ngơ anh nhìn trời
Ôm lòng anh than thở
Thương em cạn lệ rơi.

***

Muộn rồi sao em hỡi
Ta trắng tay với đời
Thôi đành! Thôi đành vậy!
Quá đà rồi em ơi.
2005

Thứ Hai, 5 tháng 10, 2009

Kính viếng hương hồn anh Phạm Công Thịnh

Anh đã bị chết bom tại Tây Bắc. Nơi gia đình tôi đi theo kháng chiến. Ngày 14/7 Kỷ Sửu, gia đình tôi đã rước vong linh anh về quê và lên chùa. Nhờ vậy tôi đã có bài thơ này. Xin dược đăng lên đây để mọi người tham khảo. Xin cám ơn!

Đã về
Hương lúa thơm đang kì trỗ quả
Làn sóng xanh uốn lượn quanh ta
Đủ mặt mọi người;Anh, Chị, Em, Họ hàng nội ngoại gần xa
Đón rước ta có rượu, hương hoa
Chim hát ca ta đã về nhà.

Nhớ buổi ra đi:Quang gánh trên vai dáng người óng ả
Mẹ chạy, giặc càn,tay dắt con thơ
Anh cả chị hai, tôi lon ton qua cầu đá
Vội vã lên đường- Qua cầu làng ngoái cổ ngắm quê hương
Chỉ thấy mái đình cong lên ý hẹn ngày trở lại.
Đường đất gập ghềnh quanh co tôi đi mãi
Như dải lụa xanh uốn giữa biển nước vàng
Sóng vỗ bờ ì ọp mênh mang
Chàng lái đẩy thuyền qua đoạn đường bị ngập
Lên đò - lên tàu - đi Bắc thế là xa!

63 năm - Nay tôi lại về nhà
Tôi nhận ra chị gái ngày xưa- tuổi mới 13
Da trắng như ngà cười toe toét, nõn nà đôi tay ngọc
Nay tóc bạc, mắt nâu, nhai trầu, đi trầm chậm.
Anh đã còng nhưng mắt vẫn long lanh
Còn thằng em kế sát rất nhiệt thành
Trăn trở bao năm đón anh về bằng được
Lại còn một lũ em đứa đỏ, đứa xanh
Còn đứa béo, xinh như cô Bống chỗ tôi làm việc
Chúng gọi mình là anh nghe thành kính
ừ lại đây; Ta phát lộc cho
Ta đã là quan - nay thêm nhà đẹp
Cưỡi ngựa trắng trên mây thật tuyệt.

Bên bà, bên mẹ, họ hàng cha chú
Ta đã về vui quá là vui!
Cầu cho mọi người mạnh khỏe đẹp tươi
Thỉnh thoảng tuần rằm mời ta uống rượu
Ta lại ban tài, ban lộc
Cho mọi người sống khỏe bình an!


Đồng Du, ngày 3-9-2009 nhân rằm tháng 7 Kỷ Sửu
Ký bút: Quế Hằng

Thứ Bảy, 19 tháng 9, 2009

Ghen

Nhân ở nhà một mình vào chiều mùng một Tết Mậu Dần (1998)

Tôi ghen với trời!
Sao trời không nắng, không mưa?
Cứ êm dịu, cứ hiền hòa, cứ phơi phới, cứ dây dưa...
Cho vừa áo ấm,
Cho vừa chăn êm.

Tôi ghen với em!
Em đã ngủ quên
Trong vòng tay ấm.

Tôi ghen với đường!
Sao đường không vắng?
Những tà áo bay đều mang màu nắng, xanh, đỏ, tím, vàng...
Riêng tôi sắc trắng.

Tôi ghen với hoa!
Hoa tươi rói hiền hòa trong bình tôi cắm!

Tôi ghen với người!
Có hoa, có rượu
Người đã quên tôi
Để tôi buồn vắng lẻ loi giữa đời.

1998

Hai chiếc ba lô

Tặng con Minh nhân dịp con tốt nghiệp đại học. Cùng nhân dịp gặp mặt XN thăm dò than II ngày 16/11/2008

Khoác ba-lô cho con
Ngước mắt tôi nhìn trời
Nước mắt mẹ rơi
Mỉm miệng cười
Con đi "chân cứng đá mềm"!

Chiếc ba-lô ngày xưa màu cỏ úa
Cha con đựng:
Những viên cuội to,
Những hòn đá nhỏ.
Mỗi tối về trĩu nặng hai vai.

Nhớ khi con ra đời
Mới hai mươi ngày tuổi,
Một buổi tối mưa rơi
Cha con về - trên vai đồng đội
Hai cùng cười méo mó - cửa vào ra
Chân quấn băng ngồi xuống ghế lân la:
Có gì đâu! chúng ta nghề địa chất,
Trượt chân, trật khớp... chuyện nhỏ mà thôi
Bọn anh qua những nơi chẳng có người
Bọn anh đến những nơi chưa ai đến
Em yêu anh, hãy yêu cả cái nghề của anh
Và hãy yêu cả những viên đá cuội
Chúng im lặng vô tư nhưng nói rất nhiều điều

Em hãy sinh cho anh những tuổi trẻ mầu xanh
Một, hai, rồi ba nhóc ăn khỏe lớn nhanh
Để còn theo cha làm nghề địa chất.
"Như thép đã tôi trong lửa đỏ"
Em hãy rèn cho chúng "rắn như thép, vững như đồng"
Để chúng còn tiếp nhận sự nghiệp của cha ông


Chiếc ba-lô bây giờ
Không phải màu cỏ úa
Mà là màu đỏ - rực lửa nhiệt tình
Đất nước đã hồi sinh
Con cũng đã trưởng thành
Cao hơn cha ngày trước
Chúc con vững bước
Đạp núi băng rừng
Suối không sâu và đá không nặng
Khó khăn đều nhỏ bé dưới chân con

Nhờ cha trước mở đường
Nay con đi nhẹ bước
"Rừng không thiêng và nước không độc"
Tối con về mẹ lại đợi con.

Và con yêu ơi
Hãy mạnh bước hãy vững lòng
Hãy khoác ba-lô lên vai
Và hãy tự hào cha con ta là nhà địa chất
Có đôi chân vững chắc
Với ba-lô bên mình
"Rừng không thiêng và nước không độc"
Xếp hàng chào đón bước con qua.

18/11/2008

Mẹ

Mẹ tôi mất năm 1995. Sau mười năm lúc nào tôi cũng nhớ thương xót xa về mẹ, tôi đã đủ cảm xúc để viết bài này.

Mẹ của tôi dáng gầy ọp ẹp
Lưng mẹ còng gánh cả kiếp long đong
Bậu cửa mẹ ngôì mẹ ngóng mẹ trông...
Nghe tiếng dép con về mẹ mừng như hội lớn.

Một đàn con chín, mười người phương trưởng
Có một mẹ thôi mà mẹ vẫn héo mòn
Nhớ thuở xưa vất vả sớm hôm
Khoai cùng sắn mẹ bòn cho đủ bữa

Quê hương tôi đồng chua nước lợ
Thuở chiến tranh đâu phải lúc thanh nhàn
Sống qua ngày những năm tháng gian nan
Mẹ vẫn lo cho chúng tôi ăn học.
Mùa nước lớn năm xưa đường chưa đắp
Mẹ chở thuyền đưa chúng tôi qua.
Tháng Năm, tháng Sáu, nắng cháy thịt da
Mẹ cùng tôi ra đồng bắt cá.
Tháng Tám nước về, mẹ tôi tất tả
Vớt cỏ rơm trôi để bón ruộng năm sau.
Chẳng quản gì mưa nắng dãi dầu
Kể sao hết nỗi gian truân của mẹ.

Khi mẹ đã già, chúng tôi còn trẻ,
Còn mải mê lo gánh nợ non sông.
Nợ trần gian và nợ kiếp long đong.
Đành để mẹ chờ mong mòn mỏi...
Mỗi khi tôi về thấy mẹ đang ngồi đợi
Lòng xót xa cháy tận gan tôi
Nhưng mắt mẹ tôi lại rạng rỡ cười
Tôi thấy lỗi cũng vơi đi một chút
Lại săm sắn, lại vội vàng tất bật...
Lo cho tôi ăn... nào tôi có đói đâu!!!
Thế mới biết lòng mẹ như biển sâu!
Như bể cả!
Núi cao!
Như sông dài!
Trời rộng!

Vậy mà nhiều khi tôi chẳng chịu nghe lời
Khi tôi biết thương thì mẹ quá già rồi...
Mẹ chẳng ăn được, mẹ chỉ nhìn thôi...
Tôi òa khóc... ôi thôi thôi... mất mẹ!!!

2005

http://www.thivien.net/forum_viewtopic.php?ID=4056