Thứ Bảy, 26 tháng 12, 2009

TIẾNG KHÓC NGƯỜI VỢ TRẺ

Bẩy giờ sáng nghe tin sét đánh
Nói rằng anh bị đột tử rồi
Bàng hoàng không nói lên lời
Vào ra quanh quẩn đứng ngồi không yên
Tại sao anh lại quy tiên
Bỏ vợ, bỏ mẹ ,bỏ con giữa đường
Sao anh không chút xót thương
Mặc em thân gái dặm trường tìm anh
Xưa kia lười nhác mặc mình
Việc làng, việc xóm, Điếm, Đình mặc anh
Em thì yên phận gia đình
Lo bề nội thất cho mình thảnh thơi
Cùng nhau một nửa cuộc đời
Bốn vai cùng gánh có tôi có mình
Đã bao năm nặng ân tình
Buồn vui sướng khổ có mình có ta
Bây giờ anh đã đi xa
Sáng sớm chiều tà buồn khổ mặc em
Bằng ấy năm ngẫm lại xem
Nước non gánh nặng có em có mình
Cơm canh có lúc chẳng lành
Cũng là những chuyện thường tình mà thôi
Lời tà tâm phật anh ơi
Bỏ đi xin chớ nặng lời với nhau
Nhìn con hơn hớn mái đầu
Cút côi anh lỡ đi đâu không về
Mẹ con ngóng đợi sớm khuya
Anh ơi không về mẹ đợi trông anh
Tóc sương bạc trắng đầu cành
Sớm trưa than khóc gọi anh, anh hời
Sao đành dứt áo anh ơi
Cuộc đời chỉ có thế thôi sao đành
Một đời không nghĩ đến mình
Một đời bận bịu vì tình nước non
Thác đi để lại lòng son
Thác đi xa vợ xa con sao đành
Thác đi có hận không mình
Hãy nghe em khóc cho lòng thảnh thơi
Anh về với tổ tiên rồi
Để em trơ trọi lẻ loi một mình
Mong gì duyên nợ ba sinh
Nghĩa tình nặng mấy cũng đành vậy thôi
Chia ly biệt tử đã, rồi
Xa anh em có mấy lời nghe anh
Suối vàng yên dạ nhé mình
Nguyện đem thân liễu làm xanh cành tùng
Làm sao bảo chẳng nhớ nhung
Ôi thôi biệt tử ngàn trùng từ đây.

QH tháng 3 năm 1997

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét