Thứ Hai, 25 tháng 10, 2010

GÍA BÂY GIỜ CÓ MỘT TẤM CHĂN YÊU



Quế Hằng

Gió từng cơn chui qua liếp vách
Len lỏi lùa
Trùm cả lũ.
Chúng tôi đều tái mét
Vì rét đông cắt thịt cắt da
Chỉ mong về kiếm miếng rúc nách cha
Cho đỡ đói để mà đỡ rét
*
Tâm chẳng giàu nhưng Tâm có khác
Gia đình hai con cũng khá hơn người
Bố Tâm công tác tỉnh hẳn hoi
Nhà bạn có đồng tươi, đồng héo
Tôi ngồi cạnh Tâm ,xinh xinh, beo béo
Còn tôi thì dúm dó, xanh xao


Rét quá! mình ơi!
Dùng tạm đi một chốc
Cô cởi áo ra khẩn khoản mời
Tôi ái ngại, nhưng rồi cũng mượn
Nhờ một chốc mà mặt tôi hơn hớn
Má căng hồng môi thắm lại càng tươi
Tôi nhìn Tâm ,Tâm lại tím đôi môi
Tôi tiêng tiếc cởi áo bông trả bạn
Cứ như thế mỗi hôm vài bận
Hai người một áo chuyển cho nhau
*





... Đã bao năm chẳng gần nhau
Để ý hợp tâm đầu
Tôi phiêu bạt cuối tàu, sau bãi
Mãi gần đây hai tôi gặp lại
Hàn huyên chia sẻ chuyện ngọt bùi
Lệ tuôn trào thổn thức mãi không nguôi
Tôi một nách ba con
Cố cho tròn phận mẹ
*
Tâm thất thế bị chồng ruồng bỏ
Cũng ba con, Tâm nuôi trọn bao mùa
Hai tôi ôm nhau, lệ lã chã như mưa
Rồi lại cười nhìn bốn thằng hai đứa
*
Cơm áo bây giờ chả còn thiếu nữa
Nhưng cuộc đời thì chua chát đớn đau
Cậu thì xinh còn mình có vụng đâu
Bỏ phí vườn hoang bao năm buồn chán
Chim chóc yến oanh lén nhìn bàn tán
Hoa thơm ngan ngát từng đêm
Mà rào cho kín tự quên chính mình
*
Ừ giá như có một tấm chăn xinh
Sớm tối chia nhau một chút tình
Cũng bớt được phần nào lòng lạnh giá
Cả hai đứa cùng cười như phải bả
Giá bây giờ có một tấm chăn yêu
QH 20 10 2010

Thứ Tư, 20 tháng 10, 2010

Hạ long ngày ấy

Hạ long ngày ấy

Quế hằng



Ngày trước tôi từng sống ở đây
Ven sườn núi lớn ngút trời mây
Ngày ngày ra bãi moi hà ngán
Tối tối vào Khe(sim) bới củ cây
Trời rộng mây xanh Rồng lượn sóng
Đất cao cỏ thắm Khỉ vui vầy
Hỏi ai đã đến đây chưa nhỉ?
Nếu chửa? thì e tiếc quá, hầy!

http://www.friendsofworldheritage.org/assets/wallpapers/halongbay_vietnam_wallpaper.jpg

QH 16 9 2010

http://tuoitredoanhnghiepquangbinh.vn/Uploads/image/VinhHaLong18134.jpg

GIÁ NHƯ LÀ

Quế Hằng




http://hanoi.vnn.vn/chuyen_de/9811/suutap/bst30_b.jpg
Qua khung cửa nhìn trời xa xa thẳm
Ngày hôm nay nó xanh thắm dịu dàng
Gió mơn man, vuốt tóc kẻ hồng nhan
Hồ đẹp quá xanh màu xanh ngọc bích

Liễu lướt thướt rủ cành đung đưa nhịp
Cánh diều bay tha thiết vẫy gọi ai
Tấm áo hồng bay miết tới tương lai
Đôi mái tóc ngắn dài ngồi lặng lẽ

http://www.archi.vn/Upload%20Image/Lan%20Anh%2009/090916/a11.jpg


Qua khung cửa nhớ ai buồn xiết kể
Ngắm nhìn trời chạnh nghĩ lúc chia xa
Lúc chập chờn giữa ánh sáng chói lòa
Trời đẹp quá mà ta thì đơn lẻ!

Giá như là người ta yêu có thể
Đến cùng ta giữa xanh thắm của trời thu




QH 2010http://www.vnphoto.net/data/p15/28834_22-thu-den-ben-ho_918.jpg

Chủ Nhật, 17 tháng 10, 2010

Vẫn là cái chuyên lửa rơm

VẪN LÀ CÁI CHUYỆN LỬA RƠM

Quế Hằng


Chị ấy tên là Thi
Còn anh tên là Hạ
Chúng tôi làng địa chất
Nay đồi này, mai núi nọ đổi thay
Lũ đàn ông lo mọi chuyện thường ngày
Nào nhà mới
Nào nước đâu
Nào điện sáng
Còn các chị: lo áo cơm củi đóm
Lo cỏ, rơm đun tạm hàng ngày
Thôi thế là cũng cực lắm thay
*
Hôm ấy về khu mới
Đêm đêm tối tối chẳng có đèn
Kiếm gỗ tre làm cột kéo điện lên
Anh em bọn đàn ông địa chất
Làm bố, làm ông, làm chồng, đều chu tất
Từ giám đốc đến công nhân
Đều may ô, quần đùi, tất bật
Anh nào cũng bắp, cơ săn chắc như đồng
Chân đạp đất, đầu trần, da bóng, nâu trầm
Kéo dây dựng cột
Rồi run rủi xảy ra
Anh Hà bị ngã
Xương sống trật đành nằm một chỗ
***
Ngày ngày Thi khổ quá chị ơi
Ba đứa trẻ nheo nhóc tả tơi
Làng địa chất, ấm tình người chia sẻ
Dù sao thì vẫn còn nhiều vất vả
Ngày rồi ngày anh Hạ cũng ra đi
Thắt khăn trắng ngang đầu ôi tang tóc
Chị Thi!
Có một người trong làng địa chất
Thương cho chị ngày đêm tất bật
Manh áo miếng cơm tối lửa tắt đèn
Chỉ mấy mẹ con thùi thụt cuối non
Anh qua lại khi gánh giùm chum nước
Khi bữa tối lợn kêu, con khóc
Khi sáng ra gà đã gáy dồn
Khi nỗi lòng cơn lại đòi cơn.
*
Thế rồi cái chuyện lửa rơm
Vẫn là chỉ có lửa rơm thôi mà
Cái thời đó nghĩ sao cũng lạ
Họp với hành đày đọa mãi nhau
Kêu rằng không có trầu cau
Mà sao lại ở với nhau thế này
Một đằng dây cứ buộc dây
Một đằng nón lá cứ bay chẳng dừng
Phân minh khoan nói khôn đừng
Rượu đầy bầu rượu, hực hừng sức trai
Rỗi nhàn sáng sớm, chiều mai
Sẻ chia đôi chút mất ai cái gì
*
Ừ thì chị, chị, dì, dì
Ba người đầm ấm một khi thuận hòa
Hết phép anh lại trở ra
Nghĩa vụ đầy đủ, có quà cho em
*
Chị nhà quê đã ấm êm
Con thì cũng lớn chẳng kèm việc công
Theo tôi, tôi thuận một lòng
Một chồng, hai vợ ba cùng vui vui
Chị thêm một lũ con rơi
Anh thêm một vợ xả hơi khi buồn
Em thêm sáng sớm, chiều hôm
Có bầu, có bạn giải cơn mưa nguồn
*
Mất chi mà tiếc của rừng
Người ăn chẳng hết, người đừng sao đây
Người thì đói lắt, đói lay
Khư khư giữ ống* trời hay chăng trời
Xin đừng kiếm chuyện buôn đời
Một chồng, hai vợ tuyệt vời vui thay
Luật thì cãi luật rồi đây
Nhưng mà tình cũng vẫn xây ấm tình

QH 11 10 2010

*Có câu"đười ươi giữ ống"


Thứ Sáu, 15 tháng 10, 2010

LÀM CUA

Vothuong2009 đã viết:

CANH CUA.

-Vật ngửa cua ra túm lấy chân,
Lột mai,bóc yếm vuốt toàn thân,
Cối chầy dôn dập cho vào giã,
Nấu bát canh chua,thật tuyêt trần.

03-9-2010.
Đ-Q-L[/quote]

Tiện có Bài thơ của VT .


QH vui tý mong các bạn thông cảm


LÀM CUA

Quế Hằng

Vật ngửa em ra vuốt vuốt càng
Tắm qua giội lại quí như vàng
Cầm chân, kéo yếm anh lôi toạc
Túm cẳng, tóm mai chàng bóc ngang
Dưới bụng, hồng hồng rồi trắng trắng
Trên lưng, phơn phớt lại vàng vàng
Thùm thum, bồm bộp đều đều giã
Sống áo vứt đi quá phũ phàng

4 /9 /2010

Thứ Hai, 11 tháng 10, 2010


Lễ hội ngàn năm

Quế hằng

Ngàn năm mới có một ngày
Em ơi nhanh lên!
Anh chờ em với!
Họ tíu ta, tíu tít nói cười
Em mặc áo hồng tươi
Anh mặc quần trắng đục
Miệng anh thúc giục
Tay nắm chặt tay
Môi nở vạn nụ hồng
Qua cầu Long Biên
Nhìn dòng sông sáng rực
Đèn hai bờ xanh tím lung linh
Xe chầm chậm qua cầu
Gió thổi vạt tóc xanh
Lau bãi giữa cũng xì xào to nhỏ
Thỉnh thoảng có một đôi
Ôm nhau chừng ngạt thở
Buông em ra kẻo ngất bây giờ
Những nhịp cầu nhiêng ngả làm thơ
Qua một vòng vườn hoa tròn thơm ngát*
Lại lên cầu trên bến Chương Dương
Ô Quan Chưởng đón ta
Vòng qua phố chợ
Hàng Mây ,Hàng Tre, Hàng Bè, Hàng Mắm
Nghìn nghịt người áo trắng khăn the
Những tà áo tứ thân
Màu hồng ,màu đỏ màu ve
Thấy chồng mình đẹp cứ xun xoe chào hỏi
Này anh! sao ngây ra bối rối?
Quên cả em đang ngồi phía sau ư?
Chàng ngượng ngùng trí trá ầm ừ
Em! Hồ Gươm sao đẹp thế
Đèn ở đâu mà nhiều vô kể
Xanh, đỏ, tím, vàng, loang loáng, lung linh
Cầu thê húc sáng rực những gậy thần**
Xếp cheo chéo dẫn ta vào cõi mộng
Em lại đây nhìn biển Hồng truyền thống
Ngày mai là nghìn năm đó em ơi
Số một hiện ra chỉ mấy tiếng nữa thôi
Bao con mắt đổ dồn xinh tươi háo hức
Anh dắt tay em thế hệ anh hùng
Hà Nội nghìn năm
Ôi nòi giống Lạc Hồng
Giây phút thiêng liêng tràn ngập nỗi lòng
Thương mẹ em buộc bụng chờ chồng
Nuôi con đánh giặc
Giờ đành nằm nhìn chúng ta vui
Thương anh tôi
Bom na pan đốt lửa.
Thương cha mình thương tật nằm một chỗ
Cho rừng cờ đỏ rực khắp Hồ Gươm
Thương những người
Đã hiến mình cho tổ quốc quê hương
Thôi em ạ! Tiếng anh tha thiết gọi
Đã đành rồi
Có cờ đỏ hôm nay
Là bao lần giặc giã kéo qua đây
Em hãy cứ sống những ngày hạnh phúc
Mẹ ta cho ta và bao người thúc giục
Cứ hưởng đi và hãy sống thanh bình
Tô điểm cho Hồ Gươm mãi mãi màu xanh
Hãy mặc những chiếc áo hồng
Trong ngày lễ hội
Kẻo nghìn năm sau chúng mình cùng tiếc nuối
Đến bao giờ lại có lễ ngàn năm
10 10 2010



Thứ Hai, 4 tháng 10, 2010

Con đường nay

Đường mới

Quế Hằng

Ngồi đường mới buồn vui rơi nước mắt
Khổ làm sao mà cũng sướng làm sao
Đường nhựa thênh thang hoa gạo đón chào
Các em gái đạp xe băng đi như cơn lũ
Mảnh áo trắng viền xanh quyến rũ
Má căng hồng điểm sương sớm ban mai
Cùng một lũ con trai
Quần bò gân rách gối
Đầu tím xanh
Mặt tươi rói với bạn hoa
Chúng cười đùa ha hả
Chúng hát khúc tình ca

Con đường đi qua đồng lúa mới
Xanh nõn, xanh nà, lá non chấp chới
Tôi thấy mình lạc giữa chốn đào hoa
Bạn bè thì trôi, mỗi đứa một phương xa
Gọi điện mãi mà lòng chưa thấy hả
Chạnh lòng thương nhớ người xưa quá

Thôi ta đi chậy trốn buổi hoàng hôn
Nhường đường mới cho hoa thơm trẻ nhỏ
Lũ chúng bay hãy cười cho đã
Đất trời này giờ là của tụi bay
Hãy hưởng đi thỏa tuổi trẻ hôm nay
Học cho giỏi
Để thành thày, thành thợ
Trả công cho ta những người đã:
Dựng con đường rợp bóng mát hoa thơm
Để chúng ta hạnh phúc buổi chiều hôm!

2 9 2009

Con đường xưa






Đường xưa


Quế Hằng

Con đường ấy
Gồ ghề khúc khuỷu
Chỗ khô
Chỗ lội ướt cả quần
Chỗ bùn lầy như chè bà cốt
Vàng vàng đo đỏ
Bám ống chân

Chỗ khô toàn những hố vũng chân
Trâu người qua lại đua nhau dẫm
Chỉ có hai vệt cỏ hai bên xanh thẫm
Lốm đốm hoa, cái tím, cái vàng
Mấy con bướm lang thang
Bay lượn nhẹ nhàng

Chẳng quan tâm đến lũ trẻ
Chạy khô lội ướt
Quần và áo
Nhuốc nhem, nhem nhuốc
Lúc đi thì đứa trước đứa sau
Còn mải mê kịp đến trường
Ba chân bốn cẳng chạy mau mau

Nhưng khi về cả đàn đùa tá lả
Lóp ngóp qua đường sền sệt bánh chè lam
Ném nhau cho hả mấy tiếng bị thầy giam

Bây giờ chơi cho đã
Lũ chúng tôi gái trai cũng một dạ
Về đến nhà như một lũ ma chơi
Quần áo lấm lem
Mặt mũi chả ra người
Vẫn ha hả cười như thằng mất trí

Ôi cái thời nghịch như lũ quỷ
Ấy vậy mà ối đứa vẫn yêu nhau
Tay vẫn cầm tay đầu vẫn cụm đầu
Xa là nhớ gần nhau xanh hoa lá
Rồi lớn lên mỗi người một ngả
Tết về quê mẹ vẫn rộn rã
Với đường xưa
2 9 20o9





Thứ Bảy, 2 tháng 10, 2010

Chuyện hai người đàn bà





CHUYỆN HAI NGƯỜI ĐÀN BÀ


Quế Hằng

Chị hỏi tôi
Mày thế nào?
Con cái có ngoan không
Làm ăn nuôi con
Nghĩ cũng cực tấm lòng!
*
Lời an ủi làm tôi tức tưởi!
Cởi lòng mình
Tôi nói một thôi
*
Cực lắm bạn ơi
Thân gái lẻ loi
Chồng chẳng có ba con ăn học
Đồng rau , đồng dưa, đồng cà, đồng mắm
Đã đành rồi, còn đồng sách giáo khoa
Đồng học phí, đồng vào, đồng ra
Ngày vất vả
Đêm một mình
Buồn như ở mả!
*
Bạn tôi buồn chán
Chả muốn nhìn tôi
Lòng rười rượi, chậm rãi vài lời
*
Cậu kêu trời chắc là trời cởi
Trông kìa hơn hớn, tóc còn đen
Ra đường thì ối kẻ mon men
Chẳng như tớ
Biết còn sống
Hay là mình đã chết!
Chân dài chân ngắn
Mắt nhìn sau thành trước
Cũng gái mà!
Đầy đủ có thiếu đâu!
Cả một đời không biết đến mày râu!
Nghĩ mà thương
Con bướm với dàn bầu!
Định kêu trời nhưng biết họ ở đâu
Nhìn thấy tôi Ngài lại lắc đầu
Ngài quen nhìn xanh, vàng hoa và lá
*
Xấu xí tàng tật,
Buồn chán quá
Bạn bè cho
Tôi cũng ngại ghê
Đành lòng vậy tôi nào có dám chê
*
Tôi chưng ửng thấy mình vô duyên quá
Cuộc đời này sao nhiều oan trái lạ
Hỡi ông trời
Mưa cho thấu trần gian
Cho kẻ hèn bớt nỗi khổ lầm than!
QH 1/9 /2010