Thứ Bảy, 2 tháng 10, 2010

Chuyện hai người đàn bà





CHUYỆN HAI NGƯỜI ĐÀN BÀ


Quế Hằng

Chị hỏi tôi
Mày thế nào?
Con cái có ngoan không
Làm ăn nuôi con
Nghĩ cũng cực tấm lòng!
*
Lời an ủi làm tôi tức tưởi!
Cởi lòng mình
Tôi nói một thôi
*
Cực lắm bạn ơi
Thân gái lẻ loi
Chồng chẳng có ba con ăn học
Đồng rau , đồng dưa, đồng cà, đồng mắm
Đã đành rồi, còn đồng sách giáo khoa
Đồng học phí, đồng vào, đồng ra
Ngày vất vả
Đêm một mình
Buồn như ở mả!
*
Bạn tôi buồn chán
Chả muốn nhìn tôi
Lòng rười rượi, chậm rãi vài lời
*
Cậu kêu trời chắc là trời cởi
Trông kìa hơn hớn, tóc còn đen
Ra đường thì ối kẻ mon men
Chẳng như tớ
Biết còn sống
Hay là mình đã chết!
Chân dài chân ngắn
Mắt nhìn sau thành trước
Cũng gái mà!
Đầy đủ có thiếu đâu!
Cả một đời không biết đến mày râu!
Nghĩ mà thương
Con bướm với dàn bầu!
Định kêu trời nhưng biết họ ở đâu
Nhìn thấy tôi Ngài lại lắc đầu
Ngài quen nhìn xanh, vàng hoa và lá
*
Xấu xí tàng tật,
Buồn chán quá
Bạn bè cho
Tôi cũng ngại ghê
Đành lòng vậy tôi nào có dám chê
*
Tôi chưng ửng thấy mình vô duyên quá
Cuộc đời này sao nhiều oan trái lạ
Hỡi ông trời
Mưa cho thấu trần gian
Cho kẻ hèn bớt nỗi khổ lầm than!
QH 1/9 /2010





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét