Thứ Bảy, 19 tháng 9, 2009

Ghen

Nhân ở nhà một mình vào chiều mùng một Tết Mậu Dần (1998)

Tôi ghen với trời!
Sao trời không nắng, không mưa?
Cứ êm dịu, cứ hiền hòa, cứ phơi phới, cứ dây dưa...
Cho vừa áo ấm,
Cho vừa chăn êm.

Tôi ghen với em!
Em đã ngủ quên
Trong vòng tay ấm.

Tôi ghen với đường!
Sao đường không vắng?
Những tà áo bay đều mang màu nắng, xanh, đỏ, tím, vàng...
Riêng tôi sắc trắng.

Tôi ghen với hoa!
Hoa tươi rói hiền hòa trong bình tôi cắm!

Tôi ghen với người!
Có hoa, có rượu
Người đã quên tôi
Để tôi buồn vắng lẻ loi giữa đời.

1998

Hai chiếc ba lô

Tặng con Minh nhân dịp con tốt nghiệp đại học. Cùng nhân dịp gặp mặt XN thăm dò than II ngày 16/11/2008

Khoác ba-lô cho con
Ngước mắt tôi nhìn trời
Nước mắt mẹ rơi
Mỉm miệng cười
Con đi "chân cứng đá mềm"!

Chiếc ba-lô ngày xưa màu cỏ úa
Cha con đựng:
Những viên cuội to,
Những hòn đá nhỏ.
Mỗi tối về trĩu nặng hai vai.

Nhớ khi con ra đời
Mới hai mươi ngày tuổi,
Một buổi tối mưa rơi
Cha con về - trên vai đồng đội
Hai cùng cười méo mó - cửa vào ra
Chân quấn băng ngồi xuống ghế lân la:
Có gì đâu! chúng ta nghề địa chất,
Trượt chân, trật khớp... chuyện nhỏ mà thôi
Bọn anh qua những nơi chẳng có người
Bọn anh đến những nơi chưa ai đến
Em yêu anh, hãy yêu cả cái nghề của anh
Và hãy yêu cả những viên đá cuội
Chúng im lặng vô tư nhưng nói rất nhiều điều

Em hãy sinh cho anh những tuổi trẻ mầu xanh
Một, hai, rồi ba nhóc ăn khỏe lớn nhanh
Để còn theo cha làm nghề địa chất.
"Như thép đã tôi trong lửa đỏ"
Em hãy rèn cho chúng "rắn như thép, vững như đồng"
Để chúng còn tiếp nhận sự nghiệp của cha ông


Chiếc ba-lô bây giờ
Không phải màu cỏ úa
Mà là màu đỏ - rực lửa nhiệt tình
Đất nước đã hồi sinh
Con cũng đã trưởng thành
Cao hơn cha ngày trước
Chúc con vững bước
Đạp núi băng rừng
Suối không sâu và đá không nặng
Khó khăn đều nhỏ bé dưới chân con

Nhờ cha trước mở đường
Nay con đi nhẹ bước
"Rừng không thiêng và nước không độc"
Tối con về mẹ lại đợi con.

Và con yêu ơi
Hãy mạnh bước hãy vững lòng
Hãy khoác ba-lô lên vai
Và hãy tự hào cha con ta là nhà địa chất
Có đôi chân vững chắc
Với ba-lô bên mình
"Rừng không thiêng và nước không độc"
Xếp hàng chào đón bước con qua.

18/11/2008

Mẹ

Mẹ tôi mất năm 1995. Sau mười năm lúc nào tôi cũng nhớ thương xót xa về mẹ, tôi đã đủ cảm xúc để viết bài này.

Mẹ của tôi dáng gầy ọp ẹp
Lưng mẹ còng gánh cả kiếp long đong
Bậu cửa mẹ ngôì mẹ ngóng mẹ trông...
Nghe tiếng dép con về mẹ mừng như hội lớn.

Một đàn con chín, mười người phương trưởng
Có một mẹ thôi mà mẹ vẫn héo mòn
Nhớ thuở xưa vất vả sớm hôm
Khoai cùng sắn mẹ bòn cho đủ bữa

Quê hương tôi đồng chua nước lợ
Thuở chiến tranh đâu phải lúc thanh nhàn
Sống qua ngày những năm tháng gian nan
Mẹ vẫn lo cho chúng tôi ăn học.
Mùa nước lớn năm xưa đường chưa đắp
Mẹ chở thuyền đưa chúng tôi qua.
Tháng Năm, tháng Sáu, nắng cháy thịt da
Mẹ cùng tôi ra đồng bắt cá.
Tháng Tám nước về, mẹ tôi tất tả
Vớt cỏ rơm trôi để bón ruộng năm sau.
Chẳng quản gì mưa nắng dãi dầu
Kể sao hết nỗi gian truân của mẹ.

Khi mẹ đã già, chúng tôi còn trẻ,
Còn mải mê lo gánh nợ non sông.
Nợ trần gian và nợ kiếp long đong.
Đành để mẹ chờ mong mòn mỏi...
Mỗi khi tôi về thấy mẹ đang ngồi đợi
Lòng xót xa cháy tận gan tôi
Nhưng mắt mẹ tôi lại rạng rỡ cười
Tôi thấy lỗi cũng vơi đi một chút
Lại săm sắn, lại vội vàng tất bật...
Lo cho tôi ăn... nào tôi có đói đâu!!!
Thế mới biết lòng mẹ như biển sâu!
Như bể cả!
Núi cao!
Như sông dài!
Trời rộng!

Vậy mà nhiều khi tôi chẳng chịu nghe lời
Khi tôi biết thương thì mẹ quá già rồi...
Mẹ chẳng ăn được, mẹ chỉ nhìn thôi...
Tôi òa khóc... ôi thôi thôi... mất mẹ!!!

2005

http://www.thivien.net/forum_viewtopic.php?ID=4056