CÔ ĐƠN 2
Cô đơn đến thế,
tái tê lòng
Mong bạn gọi hoài
nổi bão giông
Một mái nhà đơn buồn
sớm hạ
Đôi phên cửa vắng
lạnh chiều đông
Thùng thư trắng bệch
không nhòm khoắng
Trái bưởi vàng tơ
chẳng ngó bồng
Lũ nhện góc màn
giăng kín lối
Ngoài đường ong bướm
rủ rê dong
Quế Hằng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét