Thứ Sáu, 28 tháng 6, 2013

THƠ ĐƯƠNG LUẬT NGÀY MƯA GIÓ

NGÀY MƯA GIÓ
Quế Hằng
Một ngày nhàn nhã đến cô đơn
Biết gửi vào đâu sự dỗi hờn
Xuống ruộng ướt nhề mưa lướt thướt
Lên đồi vắng ngắt nước luồn chuồn
Lò mò tin nhắn thùng thư nghẽn
Lọ mọ gu gơ chú chuột chờn
Người hẹn sợ “trời” đành lỗi hẹn
Thu mình bó gối tới hoàng hôn

ĐỜI MƯA GIÓ 
(họa ngày mưa gió)
Vò võ một đời phận chiếc đơn, 
Biết ai chia sẻ nỗi u hờn. 
Đơn côi giấc ngủ gầy thân liễu, 
Lạnh lẽo mâm cơm mỏng cánh chuồn. 
Bá ngọ căn phần cô quạnh chán, 
Chém cha số kiếp lẻ loi chờn. 
Đêm đêm khấn Phật, xin Bồ tát, 
Bố thí muộn màng mấy cái hôn. 

phamanhoa



CẢNH CHIỀU HÔM 
Lưu Dũng (họa ngày mưa gió)
Thương bà cảnh gối chiếc chăn đơn, 
Thiếu vắng yêu thương, thiếu giận hờn. 
Còn sắc còn tiền người đến kiếm, 
Hết duyên hết bạc khách quay chuồn. 
Nghe danh phận chị nhiều thằng mến, 
Biết tính nết bà  khối đứa chờn. 
Thiên hạ thích yêu người lắm của, 
Bà không mê bạc chỉ thèm hôn.

 2.ĐÃ KHEM
Quế Hằng(hồi họa ngày mưa gió)
Ai chẳng biết đây cảnh góa đơn
Nên thơ đôi chỗ có tình hờn
Thây cha lũ bướm lờ cùng lượn
Kệ bá bọn ong đến lại chuồn
Mùi mẫn đôi dòng cho yểng hót
Chát chua mấy chữ để dê chờn
Đã khem vị đắng không kham nữa
Cả bạc, cả tình lẫn cả hôn

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét