TẾT ĐẾN NHỚ XUÂN XƯA
Hoàng hôn trên cảng Ba Son
TẾT ĐẾN NHỚ XUÂN XƯA
Quế Hằng
Chang chang nắng rộn ràng, ôi tết!
Cành mai vàng bung hết khả năng
Kẻ xuôi người ngược tung tăng
Tôi đi một bóng, xuôi dòng sông quê
Nhớ thuở trước lòng tê dạ buốt
Lúc trẻ thơ óng mượt lụa là
Loanh quanh em túm váy bà
Đòi đi lễ phật lấy quà cho anh
Rồi đến lúc tóc xanh má ửng
Cơm cháo rau, lúng liếng áo dài
Có đôi có lứa như ai
Trai thanh gái lịch kề vai vợ chồng
Con quấn quýt bế bồng sớm tối
Miếng cơm đen nuốt vội nuốt vàng
Có đâu mâm bát đàng hoàng
Bánh chưng nho nhỏ xóm làng cùng vui
Vợ với chồng anh tôi vui vẻ
Cũng có khi chanh chọe chút teo
Gặp cơn kinh tế gieo neo
Vượt qua sóng gió đói nghèo có nhau
Đã bao năm bể dâu ly biệt
Thuyền không chèo nào biết nhờ ai
Lạnh lùng phấn nhạt, son phai
Gối chăn nửa chiếc, sương mai, lạnh lùng
Tiếng pháo nổ đì đùng, nhoang nhoáng
Chỉ làm mình chếnh choáng, cuồng quay
Hương bài thơm nhẹ thoảng bay
Loanh quanh như quấn, như vây. lấy mình
Trăng treo đỉnh tháp
Hôm nay giữa muôn hình, vạn trạng
Đèn, hoa đèn sáng loáng đường đi
Tha hương một buổi phân kỳ
Sài Gòn hoa lệ, vân vi một mình
Thế mới biết trời sinh bể khổ
Trót sa cơ biết thuở nào về
Xuống đò, đò đắm sơn khê
Yên thân chưa đặng còn chê gì tiền
Từ tìm mãi để yên phận bạc
Kiếp chòng chành đau tạc ruột gan
Bằng lòng sống giữa trần gian
Trời cho chút thoảng hương tàn thì cho.
QH xuân 2011
Hoàng hôn trên cảng Ba Son
TẾT ĐẾN NHỚ XUÂN XƯA
Quế Hằng
Chang chang nắng rộn ràng, ôi tết!
Cành mai vàng bung hết khả năng
Kẻ xuôi người ngược tung tăng
Tôi đi một bóng, xuôi dòng sông quê
Nhớ thuở trước lòng tê dạ buốt
Lúc trẻ thơ óng mượt lụa là
Loanh quanh em túm váy bà
Đòi đi lễ phật lấy quà cho anh
Rồi đến lúc tóc xanh má ửng
Cơm cháo rau, lúng liếng áo dài
Có đôi có lứa như ai
Trai thanh gái lịch kề vai vợ chồng
Con quấn quýt bế bồng sớm tối
Miếng cơm đen nuốt vội nuốt vàng
Có đâu mâm bát đàng hoàng
Bánh chưng nho nhỏ xóm làng cùng vui
Vợ với chồng anh tôi vui vẻ
Cũng có khi chanh chọe chút teo
Gặp cơn kinh tế gieo neo
Vượt qua sóng gió đói nghèo có nhau
Đã bao năm bể dâu ly biệt
Thuyền không chèo nào biết nhờ ai
Lạnh lùng phấn nhạt, son phai
Gối chăn nửa chiếc, sương mai, lạnh lùng
Tiếng pháo nổ đì đùng, nhoang nhoáng
Chỉ làm mình chếnh choáng, cuồng quay
Hương bài thơm nhẹ thoảng bay
Loanh quanh như quấn, như vây. lấy mình
Trăng treo đỉnh tháp
Hôm nay giữa muôn hình, vạn trạng
Đèn, hoa đèn sáng loáng đường đi
Tha hương một buổi phân kỳ
Sài Gòn hoa lệ, vân vi một mình
Thế mới biết trời sinh bể khổ
Trót sa cơ biết thuở nào về
Xuống đò, đò đắm sơn khê
Yên thân chưa đặng còn chê gì tiền
Từ tìm mãi để yên phận bạc
Kiếp chòng chành đau tạc ruột gan
Bằng lòng sống giữa trần gian
Trời cho chút thoảng hương tàn thì cho.
QH xuân 2011
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét