Thứ Tư, 22 tháng 12, 2010

TẤM CHĂN YÊU!

Quế Hằng

Trăng chẳng có một mình ôm gối chiếc
Nghĩ tan lòng lại tiếc cái tình xuân
Gió âm thầm ,mưa nhẹ cảnh đông phân
Se se lạnh, chiếu chăn co quấn chặt

Lệ chứa chan nhỏ dọt ướt đầm
Cứ thổn thức- lại âm thầm miết mải
Ôi cô quạnh -bám ta hoài bám mãi
Diều chưa bay -đã dây đứt biết về đâu
Thuyền không chèo - chao đảo giữa sông sâu
Dây buộc đứt -nón bay theo chiều gió

Hỡi mẹ ơi! bất công như thế đó
Bỏ mặc con! sóng gió giữa trường đời!
Đêm ôm chăn ôm gối nấc liên hồi!
Hết thổn thức! lại bồi hồi trông ngóng

Cô đơn ơi! chả ai muốn tôn thờ
Trời đất hỡi! dại khờ hay số phận
Trái tim ta long đong lận đận!

Mưa âm thầm đang len lén bước vào tim!
Gió ngoài hiên xuyên qua tấm chăn mềm!

Mưa cùng gió chúng bóp ta chết gục
Bởi vì ta không có tấm chăn yêu
Tấm chăn lòng ta chờ đợi đã nhiều
Chắc là mai trời sẽ là hửng nắng!

QH

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét