Nhân ở nhà một mình vào chiều mùng một Tết Mậu Dần (1998)
Tôi ghen với trời!
Sao trời không nắng, không mưa?
Cứ êm dịu, cứ hiền hòa, cứ phơi phới, cứ dây dưa...
Cho vừa áo ấm,
Cho vừa chăn êm.
Tôi ghen với em!
Em đã ngủ quên
Trong vòng tay ấm.
Tôi ghen với đường!
Sao đường không vắng?
Những tà áo bay đều mang màu nắng, xanh, đỏ, tím, vàng...
Riêng tôi sắc trắng.
Tôi ghen với hoa!
Hoa tươi rói hiền hòa trong bình tôi cắm!
Tôi ghen với người!
Có hoa, có rượu
Người đã quên tôi
Để tôi buồn vắng lẻ loi giữa đời.
1998
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét