TỰ SỰ
Ánh sáng là cha, cha đã đi xa!
Cót thóc là mẹ, mẹ đâu còn nữa!
Một bờ vai yêu, một cây đại thụ
Để ta dựa vào những lúc ngả nghiêng
Cũng bỏ ta đi!
Mãi với cha hiền!
Ta trơ trọi giữa trời giông tố
Ta mồ côi cả những lòng thương nhớ!
Anh chị ta cũng phải quên ta
Vì phải lo thu vén cửa nhà
Thương những người không cùng cha mẹ
Thương những kẻ máu xương xa lạ
Bỏ mặc ta giữa chốn trời hoang
Không sao đâu! ta phải sống đàng hoàng
Đàng hoàng với những gì ta có
Một quả chuối xanh
Một con cua nhỏ
Một bát con con
Cũng đủ ấm lòng
Đủ để ta trả nợ kiếp long đong.
Chỉ tiếc rằng đời này thật phí:
Uổng mẹ ta sinh ta
Cho ta ròn rã nõn nà
Uổng cha ta dậy ta
Cho ta nền nã nếp nhà
Phí một đời ta, Kỳ, cầm, thi, họa
Phí một kiếp ta, hão huyền mộng mị
Không biết ta, có còn sống hay không
Ta khôn hay điên, ai bảo ta khùng!
Trời!
Đúng là ta!
Ta là một dòng sông,một dòng sông nhỏ
Cứ miệt mài vượt thác ghềnh
Tìm mãi tới biển khơi.
Ta vào lòng biển
Biển ôm ấp ta, che trở cho ta
Ta sống giữa lòng người
Mộng mị, thơ ca,dìu dặt nâng niu
Ta cùng biển, biển cùng ta
Chắp cánh cho nhau
Bay lên tận đỉnh trời...
Quế Hằng 2005
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét