THANH MINH NHỚ MẸ
Mẹ ơi ngày mai thanh minh
Con ngồi nhớ mẹ một mình bên song
Mưa như rắc- nỗi mong, nỗi nhớ
Gió không lay -gió sợ trách hờn
Con đơn sáng lẻ hoàng hôn
Nắng mưa ,mưa nắng,bon chen, tảo tần
Nên con lòng dạ tần ngần
Thoái, lui tính toán đến năm, bảy lần
Thôi mẹ ạ -riêng phần con ấy
Hãy nhận cho- một lạy xa quê
Nỗi lòng trăm thứ bộn bề
Tình riêng con vẫn hướng về mẹ cha
Nhớ những lúc lưng còng vất vả
Thoăn thoắt chân tất tả ngược xuôi
Nhưng nay mẹ đã xa rồi
Chân trời cuối nước mẹ ơi thương cùng
Con môt bóng -ngóng trông chờ đợi
Về hay không-biết nói sao đây?
Tủi hờn một cánh cò gầy
Nắng mưa đã trải từ ngày xa quê
Nhớ đến mẹ -tái tê gan ruột!
Nghĩ cảnh mình -lòng buốt tim đau!
Một mình một chiếc thuyền câu
Tự chèo, tự lái, biết đâu là bờ
Gió ơi cho gửi câu thơ
Mẹ tôi sen trắng -tôi thờ trong tim.
Quế Hằng 0h ngày 21/ 2 năm canh dần tức 5/ 4 /2010
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét